XtGem Forum catalog
Xin chào Mozilla/5.0

Chào mừng bạn đến với Mkwap!
Tất cả chuyên mục của MKwap đều là sản phẩm sạch, không lừa đảo, gắn tin nhắn kích hoạt
Chúc bạn online vui vẻ!

-‘๑’•Thông báo•‘๑’-

 

Dust

Cơn bão xuất hiện phía đường chân trời khi tôi vừa mới thức dậy vào một buổi sáng chủ nhật. Nó đến từ phía nam, một đám mây bụi đen kịt, cuồn cuộn, trông như không hề di chuyển. Tôi đã định nướng một giấc thật đã như các ngày chủ nhật khác vì Adele và những đứa khác không có mặt ở đây, nhưng cái tiếng ầm ầm ở đằng xa ấy cùng với tiếng sét đã khiến tôi phải lồm cồm bò dậy khi vừa mới bình minh. Tôi ngái ngủ lê từng bước quanh trang trại vào buổi sáng sớm, sút tung cái cửa, rounding up the two stubborn hogs, rồi đóng cửa sổ lại; nhưng chợt tôi đứng lại, nhìn chăm chú vào cái thứ đang cuồn cuộn trên trời đó. Nó như trải khắp bầu trời, cuốn tới từ phía Nebraska. Không khí bắt đầu khô, lạnh buốt, và những cây lúa mì cằn cỗi đung đưa theo gió.

Tôi bị thu hút khi nhìn về phía đằng xa, một đám mây nhỏ vươn tới phía tây, chia bầu trời ra thành 2 vùng, một ảm đảm và một tối đen. Trong lúc ngái ngủ, tôi nhìn thấy bóng một người cưỡi ngựa đang phi nước đại ở chân một cơn gió lốc(1). Carl Jordan là chủ trang trại kế bên từ khi gia đình tôi đến Dakotas, tôi đã lớn lên cùng với giọng cười rất to và ấm của ông, nó hầu như cất lên mỗi tối. Nụ cười thô bỉ với hàm răng vàng khè của ông gần như bị che khuất bởi bộ râu được tỉa tót và chiếc mũ rộng vành màu đen; bộ đồ màu đen của ông ta bị dây một chút đất cát, rồi ông ta hờ hững phủi đi.

“Eddie.” – Giọng ông ta có vẻ mệt mỏi và nhỏ khi ông ta nhìn xuống tôi. “Hôm nay không đi nhà thờ à?”

Tôi đã không tới đó cả tháng rồi và he’d once admitted to envying me (không hiểu chỗ này). Chỉ là tôi thấy không cần thiết nữa, và tôi tận hưởng cái thời gian rảnh rỗi ấy. Tôi lờ câu hỏi ấy đi.

“Có cái gì làm phiền đến ông à, Carl? Mattie thế nào?” Tôi hỏi.

Ông ta quay mặt về hướng nam, về phía cơn bão, rít một hơi thật sâu. Sau vài giây nghĩ ngợi gì đó, ông ta thở hắt ra, khạc mạnh ra một bãi đờm.

“Nhà Hatterson chết cả rồi. Cả nhà họ, trừ Saul” – Ông ta điềm tĩnh nói, không hề quay lại nhìn tôi. Tôi chăm chú nghe một lúc, cảm thấy xoang mũi tôi bắt đầu tê buốt mởi cái lạnh và hơi thở khô khốc. Hình ảnh đứa nhỏ nhất trong nhà Hatterson cứ hiện lên, một đứa trẻ bé tí tóc còn lơ thơ với nụ cười ngờ nghệch mà tôi đã thấy ở tiệm tạp hóa với Saul và Molly vài ngày trước.

“Sao lại thế?” – Cuối cùng, tôi hỏi. Ông ta khẽ nhăn mặt, vẫn nhìn chăm chú về hướng nam.

“Saul bị mất tích. Không ai thấy nó kể từ tối qua. Molly và bọn trẻ đều chết cả, Saul thì biến mất. Nghe không ổn tí nào” – Carl cúi về phía trước một chút, và tôi chợt để ý, không phải lần đầu tiên mà tôi thắc mắc ông ta đã bao nhiêu tuổi. “Cả lũ ong bắp cày bị kích động bu vào Pickton. Họ nói ông ta sắp mất cái trang trại.”

Tôi nhanh chóng thấy được những mối liên hệ giữa những điều này.

“Mattie vẫn ổn” – Ông cất tiếng sau một lúc im lặng. “Chỉ là sáng nay không được khỏe, cảm ơn vì đã hỏi thăm”. Ông ta rời mắt khỏi đám mây đen, dán mắt vào tôi, gượng cười, nhưng đôi mắt vẫn liếc về phía đám mây, đầy vẻ lo sợ. Có vẻ như ông ta vẫn còn gì đó muốn nói ra, nhưng cuối cùng ông ta chỉ gật đầu rồi nắm lấy dây cương.

“Cẩn thận nhé, Eddie” – Ông lặp đi lặp lại câu nói một cách nhẹ nhàng, nhuốm vẻ mệt mỏi rồi quay về phía trang trại ông ấy, head still crooked towards the storm ( phi thật nhanh tới khi biến vào cơn bão à? =3=)

Đến trưa, tôi chỉ có thể thấy nó vươn lên, che dần cả mặt trời.

Cơn bão cát bao phủ lấy chúng tôi, che phủ cả bầu trời như bàn tay của Chúa. Tôi cố hết sức để chia các phần Bourbon mà tôi đã rót ra sáng nay, ngắm nhìn những cơn gió đen xì vuốt lên mặt đất qua một cánh cửa sổ bằng gỗ đã bị hỏng. Cơn bão năm ngoái chả là cái đinh gì so với năm nay. Thể nào bọn Adele cũng nằm túm tụm với nhau đọc Kinh thánh, chắc chắn là đọc phần Khải huyền với cái giọng đầy uy nghiêm.

Khi bầu trời tối dần lúc hoàng hôn, tôi chuẩn bị một bữa ăn với bánh mì và trứng rán, uống nốt số Bourbon còn lại. Sau đó, tôi nằm lên cái giường bừa bộn với cả thế giới đang quay quanh, bầu trời gào rú bên ngoài và cố không suy nghĩ.

Cơn bão dữ dội hơn rất nhiều vào sáng hôm sau, mặt trời lấp ló qua cái mớ hỗn độn ấy, một vòng tròn thật lớn với màu cam mờ ảo, giống như một cục than sắp tàn. Cuối ngày, không có dấu hiệu bão tan bớt và tôi vẫn không rời khỏi nhà, trừ khi muốn làm mồi cho thú dữ. Tôi đeo kính lên đầu, với một cái khăn ẩm quanh miệng tôi , nhưng tôi vẫn thở không ra hơi khi gặp cơn bão xé da thịt lúc bước ra ngoài. Cổ họng tôi như muốn rách toạc và bật máu.

Tôi không thể nhìn rõ được chuồng gia súc nhưng tôi đang hướng về phía nó theo bản năng. Một mô đất đen khá cao bị dồn sang một bên, nó làm tôi phải đá mấy phát mới mở được cửa. Bụi chui vào, bám khắp nơi, đám lợn và bò bị cả đống đất bẩn bám vào. Chúng đứng dựa vào hàng rào, mắt chúng đờ đẫn, đỏ ngầu, rùng mình mỗi khi có tiếng cọt kẹt của xà nhà. Chúng chả ăn gì cả.

Tôi chợt thấy chột dạ khi Carl xuất hiện, dẫn cả đàn ngựa trông thật khủng khiếp đi theo sau. Râu ông ta dính đầy bụi, rồi ông ta lau hết bụi bám trên kính trước thềm cửa, nhưng thay vì bước vào, ông ta lại vẫy tay gọi tôi.

“Cậu cần phải đi với tôi!” – Ông ta hét lớn trong cơn bão. Đám bụi trong kẽ răng ông ta đã kết thành các mảng đen kịt. Giọng của ông ấy điềm đạm và dứt khoát, nó làm tôi sợ. Tôi không cãi lại, nhưng kéo kính lên, bảo ông ấy là cần thêm một cái khăn nữa.
Tôi theo ngay sau ông ta, một tay đặt lên hông ngựa. Carl tìm đường qua những tấm biển chả đáng tin cậy trên con đường nhỏ. Chúng tôi đi một cách cẩn thận và từ tốn về hướng tây, nửa dặm sau chúng tôi đi trên con đường êm đẹp hơn, đi qua trang trại của Carl, có vẻ là hướng về trang trại nhà Collins. Trống ngực tôi đập ngày càng mạnh khi chúng tối tới gần nó.

Cánh cửa bị thổi tách khỏi bản lề, bay theo cơn gió. Tôi có thể thấy Roger Collins, ngồi sụp bên khung cửa, máu trên trán ông ta đông lại, bị phủ lên một lớp bụi lớn. Mắt ông ta mở to, con mắt trái bên dưới lỗ đạn trở nên đỏ ngầu và nhìn lên trời. Trong bàn tay bị vặn xoắn lại của ông ta là một khẩu súng trường với one spent casing (còn lại một viên đạn à hay gì nhỉ )

Abigail Collins và đứa con út ở bên trong, ôm chặt nhau ở góc nhà. Những bông hoa máu nở trên váy của họ vẫn còn tươi mới (The flowers of blood that bloomed on the fabric of their dresses was bright and vivid)

Bên bàn ăn đã đầy đủ, sẵn sàng cho một bữa ăn là một bóng người khác, bẩn thỉu và bám đầy bụi đen. Anh ta trông có vẻ bình thản, ngồi thẳng và có vẻ uy nghi, có một lỗ đạn, sạch sẽ và không có máu nằm ngay cổ họng anh ta. Làn da bẩn thỉu của anh ta rất khô và nhăn lại, mắt anh ta nhắm nghiền, the lids sunken over the pits. Phải mất một lúc mới nhận ra được khuôn mặt khô quắt ấy. Saul Hatterson, với nụ cười rộng đến mang tai, đang đưa ra thỏi kẹo cao su khô cứng đen xì.

Mặc dù cơn bão vẫn đang gào thét nhưng căn nhà nhỏ lại yên tĩnh kỳ lạ, và tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai. Tôi quay sang Carl với vẻ mặt thương xót, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

“Tôi đang tới mang cho họ vài hộp đồ ăn. Roger đã lo về việc sống như vậy trong thời gian dài” – ông ta nói lớn từ phía cổng vòm, nơi ông ta vuốt mắt cho Roger và lau máu trên tay ông ấy. Ông nhìn tôi và đứng lên. “Jed mất tích rồi”.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh lần nữa trước khi quay sang Carl. “Ông không nghĩ là Jed…” – Tôi bỏ dở câu nói. Jed là một đứa trẻ ít nói và ốm yếu, nhưng có điều gì đó ở nó khiến tôi thấy ghê tởm.

“Không!” – vừa húng hắng ho ông vừa nói – “Tôi không nghĩ là một đứa trẻ 15 tuổi có thể làm việc này. Nhưng tôi cũng không nghĩ Saul như vậy. Hoàn toàn vô lý” – Ông ta lau kính một lần nữa.

“Không, chúng không làm” – Tôi đồng ý.

“Chúng ta nên tới Pickton để nói với ai đó, nhưng T-Tôi cần cậu lái chiếc Ford của Collins. Tôi có thể đ bộ qua lại 3 trang trại, nhưng tôi không nghĩ tôi hay con ngựa đó có thể đi tới thị trấn.” – Carl hơi lúng túng, và tôi theo ông ta đến nơi để xe.

Chiếc Model A rít lên vài tiếng trước khi chết máy hoàn toàn. Khi tôi mở nắp bình xăng, một đám bụi và xăng vón cục rơi xuống. Hơi thở tôi trở nên nhanh hơn khi chúng tôi đi về phía chiếc máy kéo của Collins, tháo ốc cái nắp ra. Vẫn mùi đất nồng nặc ấy bám đầy trên nóc bồn.

Hướng trang trại của chúng tôi thật yên lặng, tim tôi đập thình thịch khi tôi cố thở đều, khi xoang mũi tôi cảm thấy cái lạnh căm căm. Cái máy kéo đầu tiên của Carl, rồi tôi kiểm tra cái của tôi, cả 2 cái đều vô dụng và bị bít trong bụi. Nếu Carl sợ như tôi, ông ta cũng chả nói ra.

“Eddie, tôi không biết vậy là sao” – Ông ta hét lớn với tôi khi chúng tôi luồn qua máy kéo của tôi, trời tối dần. “Nhưng tôi nghĩ là tốt hơn cậu nên ở lại cùng tôi và Mattie tối nay. Cơn bão sẽ tan bớt vào buổi sáng, tôi chắc vậy” Tôi có thể thấy cái nhìn sợ hãi trong mắt ông ấy, và nó khiến tôi thấy được an ủi phần nào.

Carl đi tới trước, có vẻ lo lắng khi nghĩ về Mattie đang ốm, nằm trên giường, và tôi đồng ý đi theo một lúc. Tôi vào nhà tôi, lấy khẩu shotgun và hộp cà phê. Tôi không định uống luôn, nhưng con mắt đầy máu, vặn vẹo ấy cứ hiện ra trong đầu tôi, tôi uống chút Bourbon cho dịu bớt.

Tôi nhớ lại việc cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức về cái công việc khủng khiếp ngày hôm ấy, nhưng tôi quên không ngồi xuống đống gỗ trên sàn. (chả hiểu =3=) Khi tôi lấy khẩu súng và một cái chai rỗng, bầu trời đã sáng hơn, nhưng đám mây đen cuồn cuộn ấy vẫn còn ở khắp nơi. Thứ ba. Tôi ngắm nhìn cái đám mây đáng sợ ấy và nghĩ. Hay là Thứ tư? Tôi chợt thấy thật là ngại khi nhớ ra là đã để Carl và Mattie đợi cả đêm.

Sau khi tìm kiếm nguồn nước cả tối hôm qua, tôi chuẩn bị cho cơn bão và hướng về phía cái giếng. Tôi thấy căng thẳng khi kéo cần máy bơm xuống, có tiếng nước chảy ra. Cái thứ chảy ra khỏi ông nước là một thứ đen xì, nhầy nhụa. Tôi thấy khó chịu, đánh rơi cái xô, cái cảm giác ghê sợ tối qua như thiêu đốt tôi cùng với sự đau đầu do uống nhiều rượu, rồi tôi nhanh chống quay về phía trang trại của Carl.

Tôi đi trên đường, chả thể nào thấy nổi trang trại của ông ta, tôi quay lại nhìn phía sau. Thậm chí còn chả thấy nổi cái chuồng gia súc. Lúc đó, tôi đứng một mình, bị vây quanh bởi đất cát và gió. Đây có thể là cái cách mọi thứ được tạo ra, tôi chả rõ. Cũng có thể là cách mọi thứ kết thúc, và tôi cũng chả rõ nốt. Tôi quay về phía trang trại của Carl, bắt đầu chạy như điên trong cơn sợ hãi, hy vọng là mình không đi nhầm đường.

Một căn nhà nhỏ không được sơn phết xuất hiện trong mắt tôi, tôi thấy con ngựa của Carl, nằm bất động trên mặt đất, vẫn đang được cột vào cái chàng rào cạnh cổng vòm. Một đụn đất nhỏ nằm một bên. Cánh cửa mở rộng, đập liên tục vào tường theo từng cơn gió.

Tôi bắt đầu sợ hãi, kích động khi bước vào trong, và tôi bắt đầu run rẩy.

Mattie nằm gục bên giường, tấm ga thì xộc xệch và chiếc áo ngủ thì nát bươm. Đầu cô ấy bị vặn, cổ tím lại và cong oằn, đôi mắt lồi vô hồn như nhìn thẳng vào tôi. Lưỡi cô ấy dầy cộm và bụi đen bám đầy kẽ răng cô ấy.

Ngồi bên cạnh giường cô ấy là cái xác đã khô của Jed Collins với đôi chân mảnh khảnh vắt qua góc giường, đó là thằng bé bị mất tích. Hốc mắt của nó trống trơn, đen thẳm như thể nó đang âm thầm cười toét miệng với cả thế giới.

Carl không có ở đây.

Tôi nhẹ nhàng quay lại căn nhà khi nghe những tiếng gầm hỗn loạn của cơn bão. Đầu tôi mệt mỏi khi phải cố gắng hiểu ra những thứ điên rồ này, và nó nhóm lên một ngọn lửa trong tôi; thở gấp, nỗi sợ hãi tuyệt vọng chạy khắp tay chân tôi cho tới khi tôi thấy mọi thứ trở nên mù mịt, chạy qua cơn bão hướng về phía nhà tôi.

Tôi tiếp tục chạy qua cái bóng của chuồng gia súc, đôi chân như ngập trong lửa và sặc sụa bởi bụi. Tôi không biết phải đến đâu, tôi chỉ muốn chạy khỏi cơn bão, rời xa khỏi những căn nhà chết chóc của những người hàng xóm, và xa k hỏi những con mắt trống rỗng và nụ cười bệnh hoạn.

Tôi chạy xa thật xa, thấy một ngã ba sông ở phía xa đất của tôi. Tôi thấy, qua làn mây dầy đặc, bóng dòng sông lờ mờ hiện ra ở phía xa. Khi tôi tới gần, chân tôi chậm lại và phổi tôi thì bỏng rát, tôi thấy con sông hoàn toàn rõ ràng, vẫn rộng và đáng sợ. Dòng nước đen xì và dầy đặc, và trong sự hoài nghi, tôi đứng lặng nhìn dòng nước chảy, thứ chất lỏng đặc sệt, bên dưới bầu trời u tối đang lồng lộn. Và rồi, tôi bắt đầu hiểu ra.

Như thể là một con thú bị dồn vào bước đường cùng, tôi đóng đinh ghim chặt cái cửa chớp lại. Cái cửa mà tôi đóng vào phòng Adele, để nó có thể bị gãy, vỡ tan từng mảnh khi tôi chồng một cái nồi hơi lên đó. Tôi chặn một cái nồi hơi trước cửa phòng Adele để nó không bị vỡ ra từng mảnh.

Tôi không nghĩ là thứ này có thể cầm chân bất cứ thứ gì sẽ đến vào tối nay, trong cái bóng tối đáng sợ ấy, nhưng tôi cần thêm thời gian để biết rõ điều này, để chắc chắn hơn. Bỗng một chai Bourbon cuối cùng nằm chỏng trơ trên sàn, tôi chợt thấy vui trở lại, đó là thứ sẽ giúp tôi thư giãn. Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào tường, mặt nhìn ra cửa với khẩu shotgun trong tay, và tôi đợi.

Bầu trời trở nên tối sầm, cơn bão bắt đầu gào rú; tôi cố gắng thở đều; cố bình tĩnh lại; căng mắt ra cho tới khi nó trở nên khô rát nên tôi đành phải chớp mắt.

Nó đến khi đã rất khuya. Tôi có thể nghe tiếng chân nó đi loanh quanh cổng vòm, kéo nhẹ, kiểm tra từng cái cửa chớp. Tay tôi đẫm mồ hôi.

Tiếng chân dừng lại ở cửa trước, và tôi thấy thanh gỗ cong lại như thể bị một lực tác động lên. Tiếng cạo sột soạt bắt đầu xuất hiện, tiếng gió rít lên, từ thanh chắn nhỏ khi nó bị kéo dần trên sàn nhà. Cái thứ sức mạnh khủng khiếp ở bên kia cứ tăng lên dần, đều đặn, nghiến thanh chắn gỗ kêu ken két cho tới khi cánh cửa bật tung ra, đòn cơn bão vào, đón cả màn đêm, và hơn thế nữa.

Cái bóng chui vào với dáng vẻ từ tốn khiến tôi ngạc nhiên, rồi nhìn tôi chăm chú. Da Carl trông nứt nẻ và căng lên mỗi khi ông ta di chuyển, và trong đôi mắt trống rỗng của ông ấy là một đám mây bụi rất bé xoắn lại, một dải những tia lửa điện bắn qua lại trong hốc mắt ông ta. Ông ta cười, một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy ở ông, một nụ cười toe toét đến tận mang tai.

Tôi cảm thấy bình tĩnh kỳ lạ, cố gắng lý giải, mặc dù mọi thứ trước mắt tôi hoàn toàn vô lý. Tôi nâng khẩu súng lên.

“Eddie” – Thứ gì đó trong Carl rít lên, với cái giọng kì lạ. Cái xác bước thêm một bước về phía tôi, và tôi thấy bùn chảy ra từ vết thương trên môi ông ta. “Tới đây bắn đi, Eddie. Rồi xem chuyện gì xảy ra”

Tôi mỉnh cười lại với ông ta, cố tìm ra cách xử lý chuyện này. Tôi chợt thấy biết ơn vì Adele và bọn con gái đã đi khỏi đây; biết ơn, theo cái cách tồi tệ, vì tôi đã đánh cô ấy rất mạnh khiến cô bỏ tôi mà đi. Đêm nay họ sẽ không phải chết.

Nó đã đi được nửa căn phòng, lê bước tới tôi, đôi mắt đầy ác ý nhìn thẳng vào tôi. Nỗi sợ hãi quen thuộc lại dâng lên, nuốt trọn sự bình tĩnh nhất thời của tôi.

Tôi nhìn thẳng vào cái lốc xoáy đen ngòm trong mắt ông ta, một cơn bão khủng khiếp, bao phủ khắp mặt đất trong những ngày tăm tối cuối cùngl tôi thấy hàng loạt các vụ giết người như không có hồi kết khiến thế giới trở nên tăm tối, nhìn vào màn đêm vô tận ấy, tôi thấy được hồi kết.

Tất cả những gì còn lại chỉ là những tia hi vọng mong manh, đủ cho tôi bước lên phía trước. Tôi vung khẩu súng lên, đặt dưới cằm, tôi có thể cảm nhận được cái lánh của họng súng. Cái thứ trong Carl giật mạnh rồi dừng lại, cười; Tôi biết tôi đã thua ván bài này.

Nó cần tôi. Và nó không thể có được tôi.

Tôi chắc chắn là tôi đã mỉm cười khi thấy cái thứ đó nổi giận và tuyệt vọng.

Thứ đó gào lên, nhảy tới, lao ra từ xác của Carl, từng thớ cơ bắp khô quắt của ông ta bị xé nát thành từng sợi mảnh, khi nó chui ra khỏi người ông ta, rơi phịch xuống đất. Đó là một đám mây xoáy, một đám bụi hỗn độn, những tia chớp chạy trong đó và đầy sự thù hận mà tôi thấy sau đó, lao tới tôi với tốc độ khủng khiếp. Một sợi tua cuốn nhỏ đánh bật mọi thứ trên đường đi của nó, cố chui vào miệng và mũi của tôi. Tôi có thể cảm thấy nó đang đi xuống phổi tôi, nóng, cuồn cuộn, kinh khủng, vẫn còn sống khi chúng chui vào trong tôi.



Về trang chủ

Liên kết bạn bè


MinhKeLversT
Nếu có thắc mắc hay góp ý cho MkWap, vui lòng liên hệ với ADM
Liên hệ với ADM


U-ON
0nline : 1
Hôm nay : 1
Tổng cộng : 3449

C-STAT